Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

CON ĐƯỜNG KHÓI MÃI 
                                                   TẢN VĂN -  Tác giả BÀNG LƯ
                                  

                                  "Anh tặng cho rừng       
                                                            chiều xuống 
               những cánh chim 
                                 Giữ lại lách lau lời ru dại.
                                 Như chỉ giữ con đường khói mãi
                                 Tặng bên trời ngọn nắng tàn hôm!

                                 Anh tặng cho người
                                                                   nói,  cười.
                                 Giữ lại lặng câm
                                 Như giữ lại tách trà sớm nay còn nóng.
                                 Như đã tặng em niềm yêu bất tuyệt
                                 Giữ lại khuya ăm ắp những dòng ...

                          
                                                      (Sương Thầm Khói Muộn)
Anh vẫn thích con đường quanh vắng
Một tiếng gù trơ trọi ngàn lau

                                          (Sương thầm Khói muộn)


CÓ BƯỚC CHÂN XƯA

Tặng Thanh Tâm – thi sĩ chếnh choáng!

Màu trăng rơi xuống vai đường nhỏ,

Gió trở mình lay vỡ mảnh sương đêm.

Có bước chân xưa chìm trong lau cỏ,

Đi một lần… rồi mất hút không tên.

 

Trăng đứng đó – như còn chờ ai nữa,

Dõi cuối đường hoang lạnh đến nao lòng.

Người đứng lại giữa vô cùng lặng lẽ,

Nghe mình đau theo bóng kẻ không mong.

( Thi sĩ : chếnh choáng viết tặng cuộc tình này .)

Đặng Thanh Tâm


                                    ***

Màu trăng rơi xuống vai đường nhỏ,

Gió trở mình lay vỡ mảnh sương đêm.”

     Vâng,có một lão Bàng Lư như thế! Vẫn màu trăng khói muộn. Vẫn những mảnh vỡ của sương ,thầm đổ xuống vai...Đó là lúc lão chờ nỗi đơn cô lạ lẫm mà thân quen, ban cho chút rưng rưng niềm xa ngái... Tình Yêu là gì? Lão chưa hề biết hỏi, chỉ nghe hồn chớm rung  những tiết điệu nao lòng!

“Có bước chân xưa chìm trong lau cỏ,

Đi một lần… rồi mất hút không tên.”

    Không , bước chân xưa đã nhiều lần trên con đường ấy – con đường đúng là không tên với những chiều không tuổi – con đường không tiếng cộ xe , không đèn màu oi ả…

Anh vẫn thích con đường quạnh vắng. Một tiếng gù trơ trọi ngàn lau” ( Anh có là thi sĩ chi mô..) .Và thầm nhủ: “Con đường khói mãi”!

 “Trăng đứng đó – như còn chờ ai nữa,

Dõi cuối đường hoang lạnh đến nao lòng.”  


  Vâng, trăng đứng đó và lão đứng đó! Để rồi Trăng ngỡ, trăng là lão. Và lão , ngỡ lão là trăng ,còn sót lại giữa khuya này…

 “Người đứng lại giữa vô cùng lặng lẽ,

Nghe mình đau theo bóng kẻ không mong”

     Và cũng không, thưa thi sĩ chếnh choáng! Đó là kẻ , lão hằng mong… Dù đứng lại giữa vô cùng lặng lẽ!

“Em không về. Thì thôi đành vậy! Chỉ tội nghiệp con đường nằm chờ. Chỉ tội nghiệp tình tôi đứng ngóng. Chỉ thương mãi màu hoa. Chỉ xót mãi màu hoa. Cái màu hoa trên ngàn ngai ngái đó thưa em!”

                                                                                                        ( Màu hoa trên ngàn).

 

            SỢI CHIỀU TÓC MAI        - truyện ngắn

        Chiều muộn. Bầu trời dịu đi những cơn nắng màu lửa.Chim rừng về, vang dội tiếng gọi nhau…Dù vậy, con đường về nhỏ nhoi ,len lỏi giữa 2 cánh rừng khai phá ngổn ngang ,vẫn đem lại cho nàng một cảm giác bình yên, lắng đọng lạ thường.

        Con đường chiều hôm ấy vẫn đầy khói và…thêm chút tình cờ. Một con khe hiện ra trong vắt, chảy ngang dưới bóng mát cây rừng, khiến cả không gian quanh đó mát rượi. Một nhóm người hạ gánh, ngồi xuống nghỉ ngơi giặt giũ, nghịch nước: 

        - Mát quá! Nghỉ tí cô hàng xóm ơi... Ai đó trong nhóm trêu nàng.

        - Dạ, em phải về lo cơm chiều. Giọng nàng nhỏ nhẹ trong veo, thoáng chút ngượng ngùng.Không phải nàng ngượng ngùng với nhóm người kia ( vì cùng xóm) mà như ngượng có ai đó, đang dõi theo sau . Nhóm người ồ lên và đẩy cao:

        - À..à..hiểu rồi! Được đó..được đó...tui thấy được đó!

Ai đó theo sau là lẽ thường, nhưng với chàng,nàng thẹn thùa bối rối.Có thứ gì là lạ,cứ sượng sùng chảy buốt phía sau lưng.Lạ lùng mà…không khó chịu.Lạ lùng mà như vẻ...đã từ lâu! Chàng ở xóm khác, cũng đi làm rẫy về. Cả hai đều biết mà chưa quen với nhau.Nàng biết ,vì từng nghe ai đó trong xóm khen chàng dễ nhìn ,ít nói và chăm học...Nàng đi chậm, chàng theo chậm. Nàng hơi nhanh, chàng vẫn giữ cự ly. Nàng giả bộ ngồi xuống sửa lại gói đồ,nhưng chàng dừng hỏi:

- E..m… có… răng không? .Giọng lúng túng.

- Dạ..không.. có... chi! Nàng nóng ran cả mặt ,cúi xuống lầm thầm:“Sao dám hỏi người ta ?..” .Chàng cũng tần ngần sau câu chào hỏi, không biết tiếp theo phải là gì . Chàng muốn giúp, nhưng không biết cách.Chàng muốn nói, nhưng lời bỗng bay đâu….Một phần không nỡ bỏ đi ,khi bạn đồng hành gặp khó. Một phần vì bỗng dưng  đâu đó,có chút lạ lẫm bâng quơ dâng ngập trong lòng, giữ chân chàng lại…

Vậy rồi, đành phải nàng trước, chàng sau,cho đến ngã rẽ về nhà. Nàng thở phào nhẹ nhõm.

.                                            ***

Và chiều lại muộn, chim rừng lại về. Con đường hôm ấy đã thành hôm qua, rồi hôm kia ,rồi…có thể hôm nào...nữa!.Con đường vẫn đầy khói, giữa 2 cánh rừng khai phá ngổn ngang, không còn bình yên nữa! Lòng nàng bây chừ sao ấy… Nửa như trông ngóng ,nửa như vỗ về nhắc nhủ:“ thôi đi!”.

Con đường khói mãi và vắng lạ. Mấy chiều rồi còn gì! Nàng không còn vội về lo cơm chiều,mà chậm rãi ngồi xuống bờ khe.Ngồi như cho dịu đi. Ngồi như thể …biết đâu người ấy... Cái mát rượi tỏa ra từ con khe, không thể chạm vào nàng.Màu chiều  chừ đây ,còn trơ lại khói.Ngồi, có còn chăng là lời văng vắng: “ thôi đi!”.

Thật ra, nàng đã có người cầu hôn, có đính ước của hai gia đình từ năm trước. Có hẹn thề lần ấy với vị hôn phu..Nhưng con tim nàng… lạ lắm! Yêu thương  như một cõi riêng,không chịu sự ràng buộc của tâm trí. Nó đến ,dù có ngàn lần “ thôi đi” vẫn không ngăn được.. Mà có gì nhiều đâu!Chỉ một lần chiều muộn, một con đường về hôm ấy và vài lời bâng quơ loáng thoáng sau lưng… Có lẽ nào đủ tạo một cõi riêng?

Mãi tới một hôm,tình cờ nghe xóm giềng kháo chuyện, chàng đi học ở đâu xa lắc rồi.Một thoáng thảng thốt vụt qua, nàng ngồi chìm lặng...

Chao ôi! Thì đành…vậy! thì… “thôi đi!”.



   



 17.16          BUỔI TÀN THU


"Cuối thu rồi đó em"

Câu thơ, mới đó đã mấy thu!
Câu thơ võ vàng với thời gian nhưng niềm thơ còn thổn thức. Như ta nghe đã già ,mà lòng còn đau giữa buổi thu tàn.

Sớm tàn thu.

Sương thu lộp độp sân vườn, gió thu se se không ngớt.
Đó là thời khắc giữa đến và đi ,giữa nhẹ tênh và tính toán. Nên đó là thời khắc hạnh phúc nhất của một ngày giữa sớm tàn thu.

" Lục thập nhi nhĩ thuận"


Hóa ra cõi đời này dễ chịu. Chỉ với tiếng sương thu, một làn gió thu với cốc trà thu xanh ngát... Và cả bài hát " Thơ tình cuối mùa thu" của giọng hát Tân Nhàn.

                          




14.14      MƠI TA VỀ QUÊ

Mơi ta về quê!
Mơi về ...
Rứa là  về với mẹ; rứa là  về với cõi trăng riêng .Tóc bạc nửa đời tự dưng nghe lòng như mới lớn; tự dưng nghe tình mình như gió thổi, mới đâu đây ...
Ta yêu quê như yêu mẹ, yêu ruộng như yêu trăng .Bao la, hồn hậu vô ngần!

Về với quê là về với mẹ. Cuộn vào lòng mẹ, tìm chút hơi ấm bình yên. Ta là người lả đi, được mẹ mớm cho chén cháo thâm tình.Vậy là suốt bữa cơm chiều hôm đó, có  bao nhiêu buồn vui cay đắng đời cho, cứ chậm rãi tỉ tê  róc rách.
Ta biết, mẹ lại lắng nghe rồi nín lặng. Nín lặng như nỗi cam chịu nhọc nhằn vốn có .Nín lặng như để cưu mang, chia sẻ nhiều hơn với đứa con xa ...

Về với quê là  về với trăng, về với con đường cát trắng giữa rừng khuya.
Chỉ về với quê, mới thấm được cái mát của gió trời lồng lộng; mới tắm được cái màu  đích thực của trăng - cái màu xanh bát ngát, chao ôi. Màu của ca dao và hồn người lục bát ...
Bên trời chừ còn lại trăng.Con đường chừ còn lại ta, lọt thỏm giữa hai cánh rừng cao su vằng vặc.Bốn bề tám hướng mười phương, nín lặng.Nín lặng như để chứa chan hơn trong đồng điệu .Nín lặng như để vút bay cho thỏa ngát cõi hồn.

Về với quê là về với vài bằng hữu vô phận, vô danh. Người ta nói "rượu vào, lời ra", còn bọn hắn thì ngược lại.
Hồi còn học cấp ba, những đêm trăng sáng như đêm nay, một thằng thường lên bổng, xuống trầm; nức nở  từng đoạn, từng câu trong thơ văn của Bùi lão tiên sinh. Nghe hắn nói, nhìn hắn biểu cảm, cứ tưởng như đang đi với một lão Bùi.
Cũng những đêm trăng sáng như đêm nay, một thằng cao hứng ngâm thơ.Đặc biệt với  bài Màu tím hoa sim của Hữu Loan, ta nghe như ai đó cắt đi từng đoạn ruột của mình.Nghe hắn ngâm, đủ biết đời hắn khổ.Giọng ngâm đã vận vào đời hắn.

Màu trăng rồi sẽ dịu thêm.Gió sẽ dịu đi.Con đường thưa thớt bóng.Ta lại nghe cay cay cho mỗi phận đời. Nó kiêu bạc làm sao!. Một thằng chừ tóc trắng phơ, nổi bật lên trên khuôn mặt cân đối, đen sì.Hắn có cái mũi thanh tú thẳng phô giữa hai hố mắt thăm thẳm, nâu tuyền hệt như  Rabindranath Tagore - nhà hiền triết Bà La Môn người Ấn khổ hạnh, đa tình.Một thằng  chỉ đợi ta về để mà thăm thẳm.Khuôn mặt hắn như trang nhật ký mới toanh về Thân phận hay Tình yêu sau mỗi lần gặp lại ...

Rượu lại rót ra, rồi rượu vơi đi .Bọn hắn,mỗi thằng - vẫn một cõi riêng. Bốn bề tám hướng mười phương, nín lặng.Nín lặng như "ý tại ngôn ngoại". Nin lặng, lại như mọi điều từ đó mới vỡ lẽ ra thêm.
Xét cho cùng, niềm vui hay hạnh phúc đều tự lòng ta mà có.Ừ thì vậy, Thôi mơi ta về ...
Mơi ta về quê!










   14.13               ĐIỆU BUỒN SỚM MAI

Sớm quê- một miền bảng lảng khói xa, ai trộn với sương gần. 
Châm ấm trà thơm, ta mở bài Điệu buồn phương Nam - một lần nữa lắng nghe cung đàn...để thổn thức dưới trăng mơ màng ...
Rồi chợt thương con sáo xa bầy,sương khói buồn ... cứ  mặc lòng   ta!
Đàn thiên thu đứt dây tơ rồi...
Mắt người khép lại.
Một cõi người ta bát ngát lung linh.
Những phận đời nhấp nháy, những tình yêu côi dại lang thang như cháy lên trong dạ muôn ngàn tâm sự .. ; .như hát  lên một lần để một đời xa nhau.. sáo ơi !
Cám ơn Vũ Đức Sao Biển.. 
Xin cám ơn một sớm đời ban!
  






13.12     SỚM TÀN THU

Em không nghe mùa thu ... (*)

Sớm tàn thu 
Đọc câu thơ giữa sớm tàn thu
Ta chợt nghe ,có một mùa thu vọng về một mùa thu xa lắm! 
Thu bây chừ  mù mịt 
và bờ kia khói lạnh vương tàn ... 
Ta về mô... bờ trúc lơ thơ chiều dại
Người về mô... thu vắng lá vàng!











Sớm tàn thu
Ta uống trà giữa sớm tàn thu
Ngộ ra bước chân thời gian thầm lặng. Ngộ ra mùa, ly biệt buổi tàn thu. Ngộ ra cõi lòng tha hương- niềm cố quận!
Ngộ ra mình làm cuộc tiễn đưa ...
Sao  em không nghe mùa thu ?.. .

             (*) Tiếng thu - Lưu trọng Lư















13.11      NIỀM VUI CỦA SỚM MAI 

   Hạnh phúc bắt đầu mỗi ngày, sau khi mở cửa ra ta thấy cả bầu trời đầy sương, tĩnh lặng. Thấy cả vầng trăng khuyết xanh xao chìm muộn cuối rừng.Báo hiệu một ngày nắng đẹp của đầu thu.

 
Tôi lội vào sương với niềm hân hoan lặng lẽ.Bầu trời lạ lùng yên ắng, dịu êm.Như tay gối, tay ôm với mộng điệp sương trùng, ngất ngây trong một màu chiêm bao thanh thiên ngát tận. Tôi đi, tránh lay động một cách vô thức. Rồi chợt nhận ra ... Cứ để mọi người bình yên, hòa thuận với nhau. Cứ để vườn cây sum xuê chảy dài con mắt ; chảy dài hai bờ sông ngợp khói, buổi trăng tàn. Và phù vân ơi, hãy cùng với rừng xanh ngái ngủ ...
 
 Còn tôi, tôi quen rồi với mỗi sớm mai! 
Tôi quen với thổn thức ngập tràn mỗi sớm. 
Quen cái lâng lâng trong niềm cô đơn lạ thẳm. Như quen với tách trà xanh nóng hổi sớm nay, chát ngọt  dị thường ... Tôi bây chừ ,đâu được tìm tôi như ngày tháng cũ. Một nhành đời lay động bão giông ngần ấy tuổi còn gì! Có chăng để ngẫm lại .Có chăng cho một lần nhìn. Dù có khi lung linh,có khi chát chúa.Và có khi thấm thía niềm đơn côi mong mỏi của lão Bùi xa lắc chén rượu xưa:
           Xin ngó lại bàn chân em bước
           Vì em đi là lúc gió đương bay .. .









13.10     NGÀY CHỦ NHẬT MỀM

"Trời còn làm mây, mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng trôi nhanh trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn còn ai, còn ai ... " 

Vậy là tôi bỏ máy, đóng phòng, rời khỏi cộ xe, lang thang theo khói theo sương cho đến khi rã mềm ngày chủ nhật.Một chủ nhật rưng rưng của chiều miền Tây Nam Bộ - nơi mà núi đã khuất và rừng đã xa - nơi chỉ còn những con rạch không tên in trời hiu hắt và ruộng đồng ngu ngơ từng ngọn khói mềm. 
Mỏi chờ một câu vọng cổ xa xăm từ căn chòi đâu đó nhưng không còn nữa, tôi chợt thấy mình giống như câu hát hôm nào chẳng có người nghe! Con đường ruộng đồng cao thấp quanh co như một phận người, duy nhất đón mời tôi đến cạn chiều cuối bãi ...
Từ nơi thẳm đâu đó giữa cõi mênh mang  trong hơi gió  Trịnh, trong màu khói Sơn chợt vẳng ra:


"Đóa hoa hồng vui quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài ... "


Tôi mặc cỏ mềm vùi quên trên tay, thong thả đuổi theo câu hát trên con ruộng dài, niềm đau miệt mài, rồi ừ ngàn năm để mà ngàn năm ...
Tôi mặc giận hờn vùi quên trên môi, ơi lời ru dài,  lời ru miệt mài,  cho dù ngàn năm đành với ngàn năm ...
Tôi mặc cho chiều vùi quên trong sương, chiều trôi thật dài, chiều xa miệt mài, để rồi mai này ngàn năm sẽ mãi ngàn năm ...
Tôi mặc cho mình vùi quên trong tôi. Ơi lời ru dài, lời ru đau hoài ... E rồi mai này, ngàn năm câu hát cùng ngàn năm ru ...  ru sợi tóc bồng,  ru môi bạc lời ...!


... Trời còn làm mây mây trôi lang thang ...









13.9   CỌNG BUỒN CỎ KHÔ

"Ta thấy em trong tiền kiếp
với cọng buồn cỏ khô ...


Trịnh thấy em trong tiền kiếp.Còn tôi, tôi thấy em sau này.CỌNG- BUỒN- CỎ KHÔ kia, ôi sao bỗng là em? Một cọng buồn xanh xao, ray rức.Một cọng buồn muôn vàn của thương và tội nghiệp đến nao lòng!

Từ ngày Cọng Buồn bỏ đi, Trịnh về ngồi uống rượu, Tôi thành cọng khói gầy lay lắt phía rừng hôm.Một cọng khói gầy bên rừng khi chiều mưa thôi đổ.Một cọng khói lặng lờ, bất động mà đang trôi. Một cọng khói cam chịu, xa xăm mà muốn nói. Một cọng khói vậy là ... như rứa ... thì thôi!.

Từ ngày cọng Buồn bỏ đi, Trịnh gầy thêm, cọng khói cũng gầy thêm. Trịnh ôm  đàn ngồi hát và Cọng khói gầy xa lắc .Để rồi bây chừ tận phía trời kia, tóc ngắn lại nghìn trùng trong con mắt khoắt khuya của Trịnh và cỏ lại khô trên mỗi cọng buồn.

Ta thấy em đang ngồi khóc
bên rừng chiều đổ mưa ... "


Ở lại với tôi chỉ còn cánh rừng nhuộm khói, mười ngón hư hao và một tách trà. Nhớ những chiều, rừng cứ đổ mưa, tôi biết Cọng buồn ngồi khóc (Trịnh nói vậy). Còn lúc rừng phai, Trịnh xa xôi, tôi cũng xa xôi.Để mặc hồn khói chợt dâng,thắp ngọn tự bao giờ.


Bây chừ ngồi đây, Cọng buồn cỏ khô ơi, quanh tôi là niềm trơ trọi.Năm đã cạn ngày thì tuổi phải tàn phai ...
Cho tôi thêm nữa tách trà xanh.Cho tôi thêm nữa một màu chiều yên ả. Tôi sẽ dán lên bức tranh tri ân ca từ của Trịnh : CỌNG BUỒN CỎ KHÔ.

                     
                                                 


 12.8      NHỮNG GIỌT SƯƠNG NGẦN

"Đi lên bắt giọt sương ngần ..

Mỗi sớm, tôi đi lên bắt giọt sương ngần. Không giống như lão Bùi năm xưa, ăm ắp những người hồng nhan.

Đặt lên khía cạnh lệ hồng 
                                      hồng nhan ".
Nhớ những ngày lão còn ở chơi với cõi đời này,cứ mỗi sớm vừa lên là những hồng nhan bừng bừng nhan sắc. Có nhan sắc thành nghiêng, đài đổ. Có nhan sắc dậy lừng tiếng vọng truông khe.Từ cô Kiều quyến rũ nghìn xưa, em mọi rẫy nương hôm qua  đến nàng Kim Cương Sài thành mới đó ... Những giọt sương ngần tinh khôi ban sớm được chăm chút nâng niu, lão đặt lên khóe lệ những hồng nhan trong một niềm hân hoan vô tiền khoáng hậu. Lão múa bằng roi theo kiểu Tô Vũ. Lão nhảy trên triền đồi miền Trung cỏ cháy những điệu nhảy Đười ươi. Lão cười vang bằng giọng cười Trung - Niên -Thi - Sĩ quanh năm suốt tháng "bán dùi".

Còn tôi, tôi đem về pha chén trà thơm đượm khói; Rưới lên chút mộng bình thường ... góp phần hương vị nhỏ nhoi với sớm mai dưới hiên nhà phía trước. Để được rộn theo những tiếng dại trên cành; để được mát rượi từ một miền vô ngôn thăm thẳm ... Tôi làm gì có được hồng nhan, để nhẹ nhàng thiết tha từng giọt sương ngần lên khóe lệ! Một hồng nhan bạc phận - bạc lòng xa lắc khói sương, nhạt nhòa con mắt ... có kịp gì đâu. Đành ngồi lặng yên bên chén trà thơm đầy khói như sớm nay. Rồi mơ về điệu nhảy Đười ươi của núi đồi Trung du nắng gió ...










12,6

"Bây giờ  riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con ... "



12.3       CON ĐƯỜNG MÀU TRĂNG

 

 "Em về mấy thế kỷ sau ...

     Em ạ! Anh muốn biết ngay đêm nay, con đường trăng nào em đi và màu trăng nào em ngắm ...

     Con đường trăng của 20 năm trước, chỉ có tiếng chân em, tiếng chân anh, tiếng của 2 con tim chan chứa yêu thương. Sương khuya quyện với màu  trăng, ngã về xanh lơ, dịu êm trên con đường cát trắng. Màu mắt lứa đôi, lắng cả chỗ ngồi. Có dám nói gì với nhau. Có biết nói gì với nhau. Đành gởi hết lên màu trăng đêm đó bao ước mơ, bao điều kỳ diệu. Và anh gọi màu trăng đêm đó là màu trăng Thiên  Sứ của tình ta!

 


Rồi con đường trăng của 20 năm trước ấy, chỉ còn lại tiếng chân anh, còn lại tiếng của con tim thổn  thức. Sương khuya  quyện với màu trăng, ngã màu xưa cũ. Con mắt đã xa , chỉ còn lại chỗ ngồi. Có còn em đâu để nói. Và  còn gì để nói nữa đâu… Đành gởi hết màu trăng đêm đó những vần thơ ,rồi xa mãi con đường. Anh gọi màu trăng đêm đó là màu trăng Xa Ngái của tình ta!

 

Nhìn trăng còn  thấy ...

Con đường trăng của 20 năm sau, chỉ còn lại con đường .Tiếng chân bây chừ là đồng vọng. Em có bao giờ về, ngắm lại màu trăng? Màu trăng cố quận và màu trăng nơi em.Màu trăng vú mộng và màu trăng quặn thắt ...

Con đường trăng nào đêm nay em đi. Màu trăng nào đêm nay em ngắm?

Rồi khi nào như máu chảy về tim, em về đau màu trăng cũ .Và trên con đường cát trắng xưa, nghe đồng vọng phương nào?. ..

                                                                 ... nguyên màu ấy không. ".

 










12.2    MÙ SA ĐẦY NGÕ

"Em về giũ áo mù sa ...
Mỗi ngày bắt đầu từ một niềm đau, giống như sương mù sa đầy ngõ mỗi khi thức dậy. Tôi âm thầm nhận nó.
Rồi mỗi ngày tôi có một niềm yêu, cũng như sương mù sa đầy ngõ .Tôi cô đơn nhận nó.

Trút quần phong nhuy ...


Bao giờ thì em về cho tà huy bay? Một nỗi mong, mong manh cũng như sương mù sa đầy ngõ - gần đó mà không có được trong vòng tay - xa đó mà sao  như là trong thương nhớ.

Em ơi, bao giờ em về? Đừng để tôi, chỉ giữ lại con đường. Hãy cho tôi giữ thêm tiếng chân em, mùi thơm tóc em, lời hẹn ước của em trên suốt con đường hôm đó.Đừng có như sương mù sa đầy ngõ sớm nay. Đừng để tôi tìm tôi giữa khói, trơ trọi tiếng chim,trơ trọi con đường! 

Nếu viết được tình ca, tôi sẽ hát. Nếu viết được thơ tình, tôi sẽ ngâm. Để làm gì em biết không? Không phải để  gió cuốn đi ...
                                                                           ... cho tà huy bay. "



12.7     VẠT CỎ CA

"Đi về viếng cỏ bờ khe..."

Bùi Giáng đi về phía bờ khe. Còn tôi, tôi tìm lại con đường.

Tôi về, một chiều Valentine đầy khói quê nhà. Con sông lắng đỏ,dở dang đời rừng rú. Những người đi, kẻ ở chẳng biết là ai..

Tôi ngồi thật lâu với vạt cỏ chiều hôm - vạt cỏ của chiều ngái xa con mắt - vạt cỏ của chiều rưng rức con tim. Vạt cỏ chiều ơi , mới đó đã bao năm .Cỏ bao lần úa rồi xanh, còn tôi tóc chừ trắng mãi! Như sớm phải sương, như chiều phải khói . Như xót dại phải đau khờ . Như thương thì phải khổ. Lời cạn rồi thì mắt phải xa....Ngày tôi đi nặng quá một niềm . Tôi giấu tôi , giấu Cỏ .Cất mắt buồn vào rương, treo môi cười ngoài ngõ . Để rồi đi như sợ xóm sợ làng, ngại nhìn cả Cỏ. Bây chừ ngồi đây Vạt cỏ ơi, ừ đã mấy mươi năm, răng vẫn khôn nguôi về vạt tóc hai bờ của những ngày áo mỏng. Tóc vui. Tóc buồn. Tóc chờ trăng hay đang bay cùng gió .Tóc còn dài xanh hay ngắn bạc lắm rồi?...Thôi thì tóc buồn tóc vui, tóc ngắn tóc dài cũng một phận thuyền quyên . Hạnh phúc hay khổ đau vẫn là một lẽ. Chúng mình vẫn phải em xuôi tôi ngược phận người!

"Đem thiên lý mộng...

Thì mấy mươi năm ngược xuôi ngụp lặn, có còn chi! Chỉ tội nghiệp mười ngón gầy hao vàng nhuộm mối buồn . Từ nghìn dặm Mộng về trùng điệp khói sương, trùng điệp mây trời rừng núi... Gió thoảng, hương loang hanh hao miền đồng nội , thắp ngọn yên bình màu nắng ngọt môi. Để tít tắp con đường phía kia ,mối buồn chợt ngút xanh một mái khói em về.

chở che mối buồn."

Cám ơn Cỏ . Cám ơn lão Bùi. Cám ơn em.

Cám ơn mối buồn. Cám ơn chiều thật muộn .

Và cám ơn mai kia mốt nọ, Rừng nghìn sau hát với nghìn xưa...

 



12.5      MÀU HOA TRÊN NGÀN

"Thưa em ...
    Vâng! vì từ vô thủy nên thưa em, tình đó đã là tình mình! Tình đó, là tình của người con gái có ánh mắt ban mai, có làn môi mùa phượng, có giong nói của chim khi nắng sớm rọi cành. Tình đó, là tình của người con trai có cái nhìn chân mây, có chút lắng hao gầy rưng lên mười ngón. Để rồi một ngày trong chiều ngước mặt từ chối tình tôi, em hóa thành Thiên thần cánh mỏng. Và để rồi một ngày vào sớm như Xuân nay, em cúi mặt nhận lời, thế là  Thiên Thần- Cánh- Mỏng mãi em ơi!
                                                              
                                                                                  ... đời mộng chan hòa


Mộng từ đó là hơi thở thơm của em, thưa em. Đời cũng từ đó là lời tôi run rẩy. Như hai vòng tay quyện thành một vòng tay. Như hai nụ hôn bỗng nồng nàn một nụ. Đời và Mộng quyện hòa từ đó tới vô chung!

Em về ngó thử ...
Có con đường em về, em lại không về - Con đường đầy trăng, đầy cát trắng và mùa xưa - Con đường đầy khuya thanh mộng rụng, đầy thi ca tiền chiến tôi ngâm. Khi nào thì em về? Khi nào thì em về để cùng nhau lên ngàn ngó thử ...
                                                        
                                                                                    ..màu hoa trên ngàn "
    Thì ra có con đường em đi, bước chân bươn chải, ánh mắt thèm mong .Em chọn con đường không còn màu trăng xa ngái.Em chọn con đường đêm buông oi ả đèn màu. Em chọn con đường đầy ắp tiếng cộ xe, đầy ắp bụi lời mời gọi ... rồi em đau, em khóc với riêng mình.Em khóc rồi tưởng em về. Nhưng không, em lại đi dù áo mỏng, dù đôi bờ vai tóc ngắn đã phôi pha.

    Em không về.Thì thôi đành vậy.
    Chỉ tội nghiệp con đường nằm chờ. Chỉ tội nghiệp tình tôi đứng ngóng.
    Chỉ thương mãi màu hoa... 
    Chỉ xót mãi màu hoa... 
    Cái màu hoa trên ngàn ngai ngái đó, thưa em.




14.15      TẢN MẠN ​​SỚM MAI

Đọc thơ, nghe nhạc nói chung...Và đọc thơ Bùi lão tiên sinh hay nghe nhạc Trịnh ... nói riêng.Phải tùy lúc, tùy nơi, tùy xúc cảm hay tâm thế mỗi người.
Xét cho cùng, cũng như ta uống trà hay ngồi niệm Phật.Nghĩa là cái thân phải sạch, cái ngồi phải yên và cái tâm phải tịnh. Khi đó mới nhìn xuống cuốn kinh hay hớp một ngụm trà.

Niệm Phật tùy vào cái tâm mà ngộ.
Chữ trong kinh hôm nay sẽ khác hôm qua.Chữ với kẻ phàm,khác với người tâm nguyện.Chữ nơi chốn tục, u u minh minh le lói. Chữ nơi cõi thiêng mới ảo diệu vô ngần. ..

Uống trà cũng nhờ cái tâm mà ngộ. 
Chén trà ban sớm, sóng sánh màu trăng.Thiên hương  lan  nhẹ. Chút vị càn khôn  chát ngọt  hồn người ...
Chén trà ban chiều,vương hồn hoa dại cỏ. Có  luống ngậm ngùi đâu đó vờn xa ...
Uống trà nơi cõi thanh, tình ta trùng lai mộng.
Uống trà nơi vỉa hè, góc chợ là uống vô vàn những tạp vị, hỗn thanh!





12.1     MÙA XUÂN PHÍA TRƯỚC

  "Xin chào nhau giữa con đường .."  .

"Mùa Xuân phía trước ..."
Có thật không? Tôi vịn vào tôi, vào em hay vào ai ?
Tôi vịn vào tôi.
Là vịn vào nơi thẳm của Lòng.Như vịn vào chút vàng hé lộ từ những búp non trên cành mai trước ngõ, ngước về một mùa Xuân  nắng tràn và gió ngập. Những niềm đau gởi lại miên trường. Và mơ lại mưa Xuân lăng phăng trên lọn tóc, chút rét hây hây  trên má thắm ngày xưa. Mơ lại những bản tình ca tôi nghe, tôi hát riêng mình ...
Tôi vịn vào em.
Là vịn vào nơi thẳm của Tình yêu. Như vịn vào sương thầm của 20 năm trước ,ngước về khói muộn của 20 năm sau. Những niềm đau tôi gởi lại miên trường. Và mơ về một mùa Xuân tóc ngắn. Mơ lại vầng trăng trách móc .Mơ lại thơ tình tôi viết, tôi ngâm.... cho riêng tôi và cho mãi mai sau ...


Tôi vịn vào ai.

Tôi vịn vào Con. Là vịn vào tiếng cười trong vắt, ánh mắt tin yêu của Con để ngước về con đường trước mặt.
Tôi vịn vào người thân. Là vịn vào tách trà thơm ban sớm để giấu mình.



Tôi vịn vào bạn bè - Là vịn vào cốc rượu khuya cho cái nhìn lẳng lặng.
Tôi vịn vào ai - một người xa lạ. Là vịn vào khói thuốc để chào nhau.


Tôi vịn vào ban mai - vịn vào mênh mông thầm lặng của sương.Vịn vào chiều cuối ngõ - vịn vào muộn màng xa xăm của khói. Để trăn trở tôi, để bỏ một phần tôi ở lại miên trường!

                                                                 "... miên trường phía sau.".