SƯƠNG THẦM KHÓI MUỘN
THƠ - BÀNG LƯ
PHẦN 2: KHÓI MUỘN
NHẬN RA
Ta về một buổi mù sa
Hoa xuân rụng cội ,sân nhà còn thơm
Vườn xanh gió lạ mãi vờn
Cỏ non bướm thắm chập chờn đường xa..
Bốn mươi năm - buổi rượu đó mà
Bỗng nghe chếnh choáng nhận ra cõi mình!
∆
MỚI ĐÓ
Hồi đó ta làm thơ
Cụ ông ngồi nhấp trà
Cô con gái mộng mơ
Đời run như hơi thở!
***
Hồi đó ta đẹp trai
Còn cụ ông đẹp lão
Cô con gái xinh gái
Ai cũng đẹp như ai...
***
Mới đó...ba mươi năm
Ta bây chừ đẹp lão
Cô con gái đẹp lão
Anh trai cô đẹp lão
Cụ ông đã xa rồi!
TẶNG
" Xin về góp nhặt phôi pha.."
Bùi Giáng tiên sinh
Mùa đông này tặng anh ban mai
giữ lại cái lạnh.
Như con chim về reo giọng hót
bỗng tặng anh vũ điệu hồn nhiên.
Kỷ niệm nào tặng anh nuối tiếc
giữ lại nhạt phai...
Như cánh Sứ sớm nay hương tỏa
sao tặng anh xa lắc cái nhìn...
***
Anh tặng cho rừng
chiều xuống
những cánh chim
giữ lại lách lau lời ru dại.
Như chỉ giữ con đường khói mãi
tặng bên trời ngọn nắng tàn hôm!
Anh tặng cho người
nói cười
giữ lại lặng câm.
Như giữ lại tách trà sớm nay còn nóng
như đã tặng em niềm yêu bất tuyệt
giữ lại khuya ăm ắp những dòng...
∆
CUỐI THU
" ..với cọng buồn cỏ khô..." TCS
Cuối thu rồi đó em
trời chiều ni lại gió
con nắng hanh đầu ngõ
ngày cuối mênh mang
mở cõi yên bình...
Cuối thu rồi đó em
con đường chừ thiệt ngái (*)
lưng trời xưa vỗ mãi
mịt mù một cánh chim.
Cuối thu rồi đó em
nhìn thôi...
đừng hỏi nữa
màu thu trong
có nói cũng xa xưa!
(*)Ngái là xa..
∆
CHO TÔI
BÊN TRỜI CUỐI NĂM
Cuối năm.
Rồi mùa đông co ro đỉnh núi
Bỏ mắt ai thăm thẳm hồn người.
Ta lơ ngơ hoa đồng mấy độ
Cũng tần ngần khép mở niềm riêng...
Những cánh chuồn bay thấp chờ mưa
bay cao gọi nắng.
Cứ tung tăng
thơ dại cuối mùa.
thơ dại cuối mùa.
Rồi mùa đông co mình đá cuội
Không tháng, không ngày.
Không tuổi , không tên.
Mà mùa đông chỉ còn Cái Lạnh
Mà mùa đông chỉ còn Cái Lạnh
Như thuở nào khờ khạo tình ta!
∆
CHO TÔI
Cho tôi thêm nữa dại khờ
Đường xưa cỏ khép ngồi mơ một mình.
Cho tôi làm gã si tình
Để không nỡ trách người mình thương yêu
Để thêm một tiếng thở chiều
Rồi thôi không nói những điều lẽ ra...
Cho tôi làm cánh cò xa
Để tôi bay lả bay la cánh đồng
Để em đừng nói thật lòng
Từng đêm sao rụng xuống dòng mắt khuya.
Rồi mưa rồi gió đầm đìa
Ao này chân cứng, bờ kia đá mềm.
Cho tôi lộn cổ cành mềm
Còn hơn không có cành mềm giữa khuya!
Đường xưa cỏ khép ngồi mơ một mình.
Để không nỡ trách người mình thương yêu
Để thêm một tiếng thở chiều
Rồi thôi không nói những điều lẽ ra...
Cho tôi làm cánh cò xa
Để tôi bay lả bay la cánh đồng
Để em đừng nói thật lòng
Từng đêm sao rụng xuống dòng mắt khuya.
Rồi mưa rồi gió đầm đìa
Ao này chân cứng, bờ kia đá mềm.
Cho tôi lộn cổ cành mềm
Còn hơn không có cành mềm giữa khuya!
∆
TIẾNG CHIỀU
C..u..k..h..ô..ố..c !
....Cu...kh..ô...ố...c!
Con chim kêu lạc giọng rú rừng.
Ngó mần chi cái màu vời vợi
Người đi rồi...
C..u...kh..ô..ốc!
...cu...k..h..ô..ố..c..!..
Chiều ơi!
∆
ĐỪNG HỎI
Con đường sao chẳng còn ai
Hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ!
Con đường chẳng có ai chờ
Hỏi tôi, tôi biết bây giờ hỏi ai!
∆
Ừ thì đêm nữa là đêm
Cho hoa rụng hết xuống thềm đầy sương.
Rồi thôi tay gác đầu giường
Rồi thôi tắt ngọn đèn tường đó đi.
Rồi mai đêm nữa đêm gì
Con sông vẫn chảy,con đò vẫn ngang!
Rồi mai giữa lối quan san
Có vòng tay lạ hốt ngang phận người.
Rồi quen lạ hoắc giọng cười
Rồi quen lạ hoắc hơi người nằm bên...
Ừ thì đêm nữa là đêm
Dù là đêm nữa là đêm tận cùng!
∆
TIẾNG KHUYA
Và đêm nay nữa là vừa ba đêm
Gió khuya chợt rụng ngoài thềm
Tiếng khuya không có gót mềm của em.
Và đêm nay nữa bốn đêm
Tiếng khuya cũng chỉ có thêm tiếng lòng!
Gió khuya chợt rụng ngoài thềm
Tiếng khuya không có gót mềm của em.
Và đêm nay nữa bốn đêm
Tiếng khuya cũng chỉ có thêm tiếng lòng!
∆
TAO NGỘ
"..Đời xin có nhau..." TCS
Sớm thơm da thịt người thương
***
Hôm xưa sương lạnh,nguyệt tà
Lần theo hơi ấm sa đà bờ môi
Buồn Người rồi lại buồn tôi
Con thuyền từ đó bỏ trôi không người.
Con thuyền chở vạn nụ cười
Chở nghìn ánh mắt,chở lời nguyền xưa!
Hai mươi năm – cũng có vừa
Người thành thiếu phụ nắng mưa chốn nào
Còn tôi ngụp lặn ba đào
Câu thương ,câu nhớ ném vào cõi quên.
Hôm qua trăng sớm vừa lên
Gót chân phiêu lạc buồn tênh đợi đò
Con thuyền sóng nhỏ ,sóng to
Tôi vừa bước xuống, Người vừa bước lên
Giọng Người như thuở thuyền quyên
Mắt Người như nước mắt Người ngày xưa.
Ôi! Hai mươi năm – cũng có vừa
Mắt tôi như nước mắt xưa của Người!
Gót chân phiêu lạc buồn tênh đợi đò
Con thuyền sóng nhỏ ,sóng to
Tôi vừa bước xuống, Người vừa bước lên
Giọng Người như thuở thuyền quyên
Mắt Người như nước mắt Người ngày xưa.
Ôi! Hai mươi năm – cũng có vừa
Mắt tôi như nước mắt xưa của Người!
∆
TÔI...
Tôi sợ lắm rừng kia thức dậy
Nghìn cánh chim xao xác vùng trời.
Tôi ngại lắm chiều trôi vời vợi
Sương lại thầm,
Khói vẫn muộn, mần răng!?
Dù tình tôi còn lại mình tôi
Dù tình em thay niềm yêu mới
Thì nên đi hay bỏ mặc con đường?
Tôi sợ lắm rừng kia thức dậy
Nghìn cánh chim xao xác vùng trời.
Tôi ngại lắm chiều trôi vời vợi
Sương lại thầm,
Khói vẫn muộn, mần răng!?
Dù tình tôi còn lại mình tôi
Dù tình em thay niềm yêu mới
Thì nên đi hay bỏ mặc con đường?
CHO TÔI LY NỮA
“..Đã là sông thì phải chảy..."
Ly này ,ly nữa là hai
Cho tôi ly nữa để mai đừng về.
Lời thu ngày đó vụng về
Hồn thu ngày đó chưa hề có em!
Cho tôi ly nữa rồi xem
Người bao nhiêu phận,phận bao nhiêu người.
Người bao nhiêu phận,phận bao nhiêu người.
Cho tôi ly nữa đừng cười
Mắt bao nhiêu ánh thì người sầu vương.
Mỗi tình là mấy nhớ thương
Nhớ bao nhiêu nỗi,thương bao nhiêu niềm.
Nhớ bao nhiêu nỗi,thương bao nhiêu niềm.
Chiều nay hoa rụng xuống nhiều
Lời xưa rụng xuống một chiều bâng quơ.
Cho tôi ly nữa rồi mơ
Màu trăng Sông Đốc nhuốm mờ tình tôi.
Cho tôi ly nữa rồi thôi
Từ nay tôi để mây trôi cuối trời!
∆
THƯƠNG
Em tôi có lắm người thương
Em tôi tóc ngắn cũng thương lắm người
Còn tôi thương chỉ một người
Sợi thương,sợi nhớ gấp mười tóc em!
∆
PHẦN 1: SƯƠNG THẦM
" Còn em theo tiếng con tim lạ
Quăng lại nguyên lời hẹn thiết tha"
Quăng lại nguyên lời hẹn thiết tha"
PHÔI PHA
Khi ta viết là ta hát về em
Ngày đó sương khói phôi pha
Tiếng guốc vọng giữa chiều vạn dặm
Câu chữ rẩy run đến tận bây chừ
Tiếng hát mai này sẽ lắng đi
Đời xao động một lần rồi vô chung vô thủy!
∆
CHIỀU XANH
Ngọn nắng ấm nhờ có sương giăng
Hương lên tóc nhờ mùa hoa vỡ
Có buổi chiều xanh ngồi nhóm lửa
Nhờ lời quên ,tiếng lỡ mùa xưa.
00
BIẾT
01.
Nhìn em, tôi biết em thương
Nhìn tôi, tôi biết tôi thương dường nào.
***
Hôm xưa thương tiếc dạt dào
Hôm qua em khóc ngọt ngào lời yêu
Hôm nay gió lạ về nhiều
Tôi quay quắt mãi gió chiều hôm qua.
02.
Nhìn tôi, tôi biết tôi nghèo,
Cả trong lời nói cũng nghèo với em.
Tôi nghèo chữ nghĩa dâng em
Chỉ giàu khi ngắm nhìn em nói cười.
03.
Bây chừ năm tháng không xưa
Tôi ngồi, tôi đứng cho vừa nhớ thương
Mưa xuân đằm thắm con đường
Tình tôi đằm thắm nỗi vương dịu dàng!
00
THÁNG BẢY CHIỀU XƯA
Cả trong lời nói cũng nghèo với em.
Tôi nghèo chữ nghĩa dâng em
Chỉ giàu khi ngắm nhìn em nói cười.
03.
Bây chừ năm tháng không xưa
Tôi ngồi, tôi đứng cho vừa nhớ thương
Mưa xuân đằm thắm con đường
Tình tôi đằm thắm nỗi vương dịu dàng!
00
THÁNG BẢY CHIỀU XƯA
“… Hồn thảo thơm thổi trời bát ngát
Chầm chậm về khói lạ miền xa…”
Anh đi mãi buổi chiều hôm ấy
Giữa đồng không mông quạnh vơi đầy
Gót chân hờn vương vít cỏ May
In dấu vết của ngày lang bạt.
Hồn thảo thơm thổi trời bát ngát
Chầm chậm về khói lạ miền xa…
***
Tháng bảy chiều xưa dành cho biển
Sóng trao môi mằn mặn chút tình
Ngỡ hôn hoàng thắp nến bờ im
Sóng mắc cỡ xô bờ lẫn trốn.
Anh thong thả giữa chiều bận rộn
Vòng tay đời chợt mở bao dung.
Nói thành thơ,tình vẫn khôn cùng
Hàng liễu tím che bờ nuối tiếc.
Trời ngoại ô rợp tàng lá biếc
Yên ả màu mắt bé mười lăm
Mây giăng tơ giữa cõi lòng rằm
Ai uống cạn cả vần thơ thắm.
Bé ở nhà bên mê mải ngắm
Người hay hoa mà mộng nở đầy
Cho đa tình cánh bướm vờn bay
Tìm hương lạc cuối chiều tháng bảy.
Đường em qua thân thương biết mấy
Lòng yêu yêu tiếng nói một miền
Nón tím về mỗi bận đều nghiêng
Môi chớm nụ khẽ chào không nói.
Hoa phượng nở bên đồi đỏ chói
Mái chùa cong màu ngói chói lòng
Da mình vàng,máu đỏ,tình thâm
Ven trời cũ thu buồn thoáng hiện…
***
Tháng bảy chiều xưa ơi ,có biết!
Cả đời anh còn lại tấm lòng.
Thiệt thà môi bé rứa còn không
Hay giá buốt cho đời bỏ ngỏ.
Yên ả màu mắt bé mười lăm
Mây giăng tơ giữa cõi lòng rằm
Ai uống cạn cả vần thơ thắm.
Bé ở nhà bên mê mải ngắm
Người hay hoa mà mộng nở đầy
Cho đa tình cánh bướm vờn bay
Tìm hương lạc cuối chiều tháng bảy.
Đường em qua thân thương biết mấy
Lòng yêu yêu tiếng nói một miền
Nón tím về mỗi bận đều nghiêng
Môi chớm nụ khẽ chào không nói.
Hoa phượng nở bên đồi đỏ chói
Mái chùa cong màu ngói chói lòng
Da mình vàng,máu đỏ,tình thâm
Ven trời cũ thu buồn thoáng hiện…
***
Tháng bảy chiều xưa ơi ,có biết!
Cả đời anh còn lại tấm lòng.
Thiệt thà môi bé rứa còn không
Hay giá buốt cho đời bỏ ngỏ.
Tình non dại gởi lời cho gió
Nên chừ lòng như dải cát xa
Kỷ niệm về như bản tình ca
Chiều nghiêng dáng thầm thì khúc hát.
Thời gian trôi như dòng Ngân bạc
Bé đem lòng oán hận Ngưu lang?
Rưng rưng màu cỏ úa mùa sang
Rừng đợi gió chực òa tiếng lá.
Rứa là hết hay còn tất cả
Chuyện người trai lưu lạc quê người.
∆
MẸ
Hồi nớ tóc em không dài lắm
Nước da ăn nắng mặn mà nâu
Xóm giềng khen có, chê cũng có
Mẹ vẫn mong hoài chuyện trước sau.
Mẹ nói ,mẹ thương em tính nết
Nói năng nghe có vẻ dịu dàng
Thời buổi bây chừ mơ chi lắm
Thuận vợ,thuận chồng tiếng mẹ mang.
Mẹ còn dạy rằng : “ Con là trai
Thương yêu phải trọn một tấm lòng
Đã thời con gái nên mẹ biết
Đau cả một đời,con biết không.
***
Nhưng năm chưa đủ mười hai tháng
Lá rụng đương xanh chẳng kịp vàng
Anh lo mải miết miền sông nước
Mẹ già lặng ngóng mỗi chiều sang.
Tóc ngắn! ừ thôi…thôi tóc ngắn!
Mây trời có bữa cũng thôi bay
Như trăng có lúc không vàng nữa
Như tháng nhiều khi phải thiếu ngày.
Số anh duyên phận phải long đong
Mạng Nhâm cầm phải tinh con Cọp
Nên đừng vội trách sáo qua sông.
Anh lại lên đường xa mãi xa
Mẹ yếu, mẹ thương ở lại nhà
Còn em theo tiếng con tim lạ
Quăng lại nguyên lời hẹn thiết tha!
∆
CÁM ƠN
Cám ơn gió lạ giữa trời
Cám ơn một đoạn thơ tình
∆
Thổi ta thành khói bên đời nhẹ tênh.
Chim rừng mắt ướt nhìn lên
Hình như có tiếng gọi tên của mình.
Cám ơn một đoạn thơ tình
Cám ơn em nữa bên đình áo xưa…
∆
PHẢI CHI
Em trôi về phía Nàng
Anh còn lại Ta.
Còn lại đêm bỗng khuya khoắt lại
Còn lại trưa chợt lắng giọt vàng.
Còn lại tách cà-fe tối thẳm
Cốc rượu nồng sáng buổi hồng nhan.
Tình từ đó còn hơn lời đã nói
Còn hơn thơ đã viết
Còn hơn cả ánh mắt anh nhìn!
***
Rồi Nàng biền biệt phương Người
Ta cũng phương Người biền biệt
Mây loạn trên đầu
Gió cuốn sau lưng!
Một ngày về sông Rây lạ hoắc
Con đường chung bước chẳng nhận ra.
Tình từ đó ngại cả lời thăm hỏi
Nói chi một cuộc trùng phùng!
Mà đời người thì nay mai
Tóc người đen bạc
Phải chi tình này sớm thắm chiều phai!
∆
Phải chi tình này sớm thắm chiều phai!
∆
Last edited by BANG LƯ; 01-12-2011 at 05:12 PM.
CHIA TAY
Bé ơi, mai anh đi rồi đó
Buồn chi không,bé nói một lời
Có hóa đá với chiều xa vợi
Khi ngựa hồng mải vó trùng khơi.
Mai anh đi rồi đó bé ơi
Tiếng chim hót chiều ni tròn quá
Hương cỏ nội, gió đồng là lạ
Đọt tím cành mềm đăng đắng môi da.
Mai anh đi vạn lý đường xa
Chắc sẽ nhớ nhớ nhiều lắm đó
Nhớ áo tím, hoa vàng trước ngõ
Nhớ hạn trắng trời mây chẳng trôi qua.
Nhớ cơn mưa vừa ráo hiên nhà
Thương mắt bé rưng màu tiễn biệt
Như khói xóm loang về da diết
Như đường làng bỗng chẳng còn ai.
Huống chi trời rồi sẽ thu phai
Con suối cạn vì thương ngày cũ
Con nắng ốm vì xa rừng rú
Huống chi vì…vì bé,bé ơi!
Mai anh đi- gió lạc cuối trời
Núi có tím cho người vời vợi
Hay nỏ biết điều chi sẽ tới
Đau tuổi khờ, tình dại còn e.
Mai anh đi rồi đó bé nghe
Răng gấp quá hỡi chiều nhè nhẹ
Răng cho hết cả trời thương bé
Khi một lời nói mãi chưa xong.
Mai anh đi bé có chờ không
Bé nói thiệt, đừng ngồi rứa nữa
Bé có biết lòng anh đầy lửa
Chân trời kia đã chớm sang hồng!
∆
ANH CÓ LÀ THI SĨ CHI MÔ
Anh có là thi sĩ chi mô
Bởi nỏ viết điều chi to tát
Có những lúc nằm nghe cỏ hát
Bầu trời xanh tới cõi mông lung.
Có niềm yêu nói chẳng cạn cùng
Rứa là viết thay lời bày tỏ.
Anh làm thơ như buổi tình đầu
Tội câu chữ bỗng dưng dài ngoẵng
Lóng ngóng hoài không biết để đâu.
Như chúng mình bữa nớ bên nhau
Về sờ sợ bạn bè nó biết.
Anh làm thơ như buổi tình xa
Có hớp gió lạc bờ xao xác
Có ngụm vàng lạnh miếng trăng non
Có ánh nhìn từ mắt em khuya
Cùng nhau nguyện về làm câu chữ.
Quơ một ít sương chiều lữ thứ
Anh cô đơn se điệu kết vần.
***
Anh có là thi sĩ chi mô
Bởi nỏ viết điều chi mới mẻ
Bởi ngày trước tình anh có bé
Rồi tình anh có bé ngày sau.
Nên chi chừ thơ dại biển dâu
Thơ lại giọt mềm trang mười sáu.
Anh nhớ nụ cười hơn lời nói
Yêu tóc đen hơn tóc đủ màu.
Anh vẫn thích con đường quạnh vắng
Một tiếng gù trơ trọi ngàn lau.
Nên viết nhiều mà có chi đâu
Rưng rưng chút hương mùa ngai ngái.
Rưng rưng chút rồi anh đi mãi
Bé bỏ quên đâu đó giữa đời!
***
Thơ anh chừ như trẻ mồ côi
Thương không hết còn đâu để mới.
Thơ anh viết là tình anh nói
Nên có là thi sĩ chi mô!
∆
CHIỀU CUỐI NĂM
Rưới lên hoa miếng nước ngọt ngào
Để đổi lấy một chiều thanh thản
Để nhọc nhằn tha thứ bữa ba mươi
Với người thân ta nói, ta cười
Với riêng ta,ta về với khói.
∆
KHÔNG ĐỀ 1
Tên anh , anh đã quên rồi
Tuổi anh, anh thả bên đồi miền xa
Thân anh lạc chốn hải hà
Hồn anh như mộng vỡ ra trăng vàng!
∆
KHÔNG ĐỀ 2
Hôm nay gió lắng trên cành
Ngu ngơ khói thuốc quyện thành vòng tay
Người về giữa lúc mùa thay
Có xanh con mắt miền Tây đôi bờ.
Chừ đây sương khói mịt mờ
Mộng xưa ước cũ bây giờ còn không
Em làm ngọn gió của đồng
Anh làm mây núi trôi không phương nào.
NHƯ THỂ
Tình em như thể cành mềm bờ ao
Một hôm trăng sáng ngọt ngào
Anh như chim dại đậu vào tình em.
∆
CẠN CHÉN
Cạn đi chén rượu cuối chiều
Khói lên lơi lả như Kiều áo xanh
Gắp thêm tiếng dại trên cành
Cạn thêm chén nữa,ngọt lành niềm riêng.
Cạn thêm chén nữa rồi đi
Là trai tứ chiếng vội chi sông
hồ!
∆
DÒNG SÔNG LẶNG
“…bên trời còn lại trăng,
con đường còn lại ta…”
con đường còn lại ta…”
Như dòng sông lặng lẽ hiền từ
Lung linh bóng mây trời mùa hạ
Đôi mắt người con gái phương xa
Chiều ni có lung linh nỗi nhớ.
Đến và đi như chưa có bao giờ
Tuổi ngọc hoa vàng về mô em có biết.
Qua bao tháng,bao năm
Bao niềm tin yêu mới
Em có buồn với một ngày đông.
Nắng rọi thanh bình
Gió mới trải mênh mông
Kỷ niệm cũ có làm em day dứt?
***
Đêm còn đó khoảng trời thao thức
Ôm trong lòng mãi một vầng trăng
Ngày có qua bao gió núi mây ngàn
Vẫn gìn giữ một chiều biển lặng.
Hoàng hôn nhuộm bãi bờ xa vắng
Nỗi niềm này vọng mãi lời ru
Đất vẫn ngát nồng hương mùa cũ
Ngôi sao chiều lấp lánh khôn nguôi.
Anh mới biết tình mình rứa đó
Dù mùa thu đã khuất xa rồi!
∆
KHUYA
Khi con dế kêu chừng đã mỏi
ta lại về với khuya.
hay ta là đốm sao kia sót lại
hay cả hai lay lắt một nỗi niềm?
Ta lại về bên ngọn gió khuya
nghe gió hát vô lời mới hiểu
ta có là ai...
Ta lại về - về với ta khuya
mượn máy nhắn tin
ném ta về phía khoắt!
∆
CHIỀU MIỀN TÂY
Cơn mưa về lại vội ra đi
bỏ lại khói và sương,
Ai biết đâu sương,đâu khói.
bỏ lại ta
Ai biết ta là chừ hay ta của ngày xưa!
***
xa xăm đồng ruộng
xa xăm câu vọng cổ buồn.
Sẽ chẳng còn chút vàng nắng
quái
chút trong lành gió núi
xa lắc chừ mù mịt những chiều mưa!
∆
TRĂNG
Trăng sáng quá làm răng ngủ được
Những tiếng đêm chỉ đợi ùa về
Chợt bắt gặp trăng nhìn say đắm
Ruộng đồng xa bàng bạc hơi sương.
Đêm khuya quá làm răng ngủ được
Nói gì đi,đừng mãi nhìn nhau
Đừng như Bé tay vò môt nỗi
Thơ lại về có ích chi đâu.
∆
NHIỀU KHI
Bỏ lại bên trời những giấc mơ
Ta về với đời thường lầm lụi
Cũng chẳng có điều chi ghê gớm
Con người ta ai cũng vậy thôi.
Lòng đã như nắng sớm bình yên
Như ngọn gió chiều rộn ràng
Tháng năm cỏ dại
Che dần những khuôn mặt ước mơ.
Ít gặp gỡ,ít lời thăm hỏi
Sợ lỡ còn, làm răng để nói
Lỡ không còn, biết nói làm răng!
Thôi thì cứ ngái xa biền biệt
Đời nhiều khi như rứa mà hay.
Dù đôi lần những lúc nắng phai
Nhìn đàn chim vỗ cánh về rừng
Bất chợt thấy bên trời xanh ngắt.
SỚM 2
Sớm nay lạnh, tiết trời khang khác
Con chim non bữa nớ mô rồi
Hương Sứ nữa,chừ còn sương trắng
Tách trà thơm, khói ướt bờ môi.
Đừng tưởng một mình nên ít nói
Đừng tưởng sớm nay anh chỉ một mình
Đừng tưởng sương chừ tan thành khói
Tách trà chỉ sưởi ấm bờ môi.
Không tiếng hót, không hương, thôi kệ!
Hãy cho anh được giữ tách trà.
Anh vẫn biết anh đâu là tất cả
Anh chỉ là phần nhỏ của sớm nay.
∆
UỐNG RƯỢU
Chút rượu vô người rồi say
Chẳng còn thấy chi,chỉ thấy
Mộng đó bây chừ còn đây.
Hóa ra là tóc Người bay
Bữa chiều gió mặn
Cồn cát vai hờ đắm say.
***
Chẳng còn biết chi,chỉ biết
Phận mình làm sóng lênh đênh
Thơ mình là gió lặng tênh
Con chim nhặt làm tiếng hót
Có hôm gieo xuống phận mình.
Chút rượu vô người rồi lịm…
∆
TRƯA
Trưa rồi đó
Mọi thứ lại rủ nhau đi đâu
Tách trà thơm lâu
Tiếng gù thiệt ngái
Ai đổ nhựa vàng đặc quánh ban trưa!
Mượn luống hoa thưa
Làm cớ để ngồi
Có ngắm nghía chi mô
Cái nhìn trưa trống huơ,trống hoác.
Căn nhà lá trưa hoang xơ xác
Lối mòn khô mòn mỏi chân người.
Trưa sót lại bên trời mây cưỡi
Cánh diều ai thấp thoáng mình ên.
∆
VÔ ĐỀ
Chủ nhật này chỉ còn ô cửa
Sài Gòn mưa không biết vì răng
Đại lộ vắng như người thuở đó
Thắp bờ xa một nỗi xanh xanh.
Chừ có tuổi lời đừng có cánh
Ô cửa nhỏ lỡ mềm khép lại
Ai chăm dùm một nỗi xanh xanh!
∆
Bàng Lư 0 nhận xét